Xuyên Nhanh Ký Chủ Cô Ấy Chỉ Muốn Lười Biếng

Chương 483: Ngoại truyện: Sau khi thành hôn (1)
Mãi sau này Kiều Nhung mới biết rằng cái gọi là “hỉ sự” mà nàng hỏi tiên nga ngày hôm đó chính là hôn sự của nàng và Thu Ý.

Vì thế, nàng còn chưa kịp trở tay đã bị Thu Ý kéo tới chỗ Nguyệt Lão lập lời thề.

Tới khi Nguyệt Lão thắt dây tơ hồng cho nàng và Thu Ý, tiên chủ phu nhân mới đi tới, còn dẫn theo một đám tiên nga.

Dưới sự chỉ huy của bà, đám tiên nga phía sau lần lượt đi lên, đưa Kiều Nhung đi trang điểm chải chuốt.

Sau đó lại đưa nàng vào động phòng.

Kiều Nhung bị ấn ngồi lên giường cưới, lúc này đầu óc ngây dại cả ngày mới bắt đầu có phản ứng trở lại.

Khi định thần lại, nàng nhìn chiếc giường mềm mại dưới thân, tâm tình bỗng có chút kích động.

Trong những thế giới kia, hai người đã thành hôn quá nhiều lần, nàng đã sớm biết trình tự của hôn lễ.

Nhưng Thu Ý lại chưa từng tự mình trải qua.

Bởi vậy, cuối cùng nàng cũng có thể diễu võ dương oai với y một lần!

Kiều Nhung nắm chặt tay, âm thầm quyết định, chờ Thu Ý tới đây, nhất định phải đè gục y nhanh như chớp!

Nàng đang lẳng lặng nghĩ xem nên làm gì, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.

Kiều Nhung sửng sốt, bất giác ngẩng đầu, liền trông thấy Thu Ý mặc hỷ phục đỏ chói đứng ở cửa, ánh mắt nhìn về phía mình.

Mặc hỷ phục màu đỏ, nước da của y có vẻ trắng hơn, nhưng khí chất đã mất đi vẻ lạnh lùng thường ngày từ lâu, thay vào đó là vẻ quyến rũ khó cưỡng lại.

Cứ như thể đây là sự quyến rũ và sức hút độc nhất vô nhị của Hồ tộc, là sự quyến rũ mà vạn vật không thể khước từ.

Kiều Nhung kinh diễm nhìn y nhấc chân đi vào.

Theo từng bước chân của y, nàng dần đánh mất khả năng suy nghĩ.

Chỉ nhìn thấy mái tóc đen dài buông thõng bên vai đong đưa theo bước chân y, như thể đang cọ vào trái tim nàng.

Ngứa!

Mãi đến khi y đứng yên trước mặt nàng, rồi từ từ cúi xuống.

Mùi hương dễ chịu trên người y lập tức ùa vào bên mũi nàng.

Gương mặt Kiều Nhung đỏ như kẻ say rượu, đầu óc cũng trở nên choáng váng, hoàn toàn quên mất tình cảnh lúc này, chỉ ngơ ngác nhìn y.

Thu Ý thấy nàng ngẩn ngơ, khóe môi hơi cong lên.

Vì thế, Kiều Nhung còn chưa kịp nhớ ra “kế hoạch to lớn” của mình đã bị ăn sạch sẽ.

Từ trong ra ngoài, chẳng thừa lại chút nào.

Sau đó nghĩ lại, nàng mới nhận ra mình đã lãng phí một cơ hội tốt như vậy, trong lòng vừa uất ức vừa tức giận.

Thu Ý dường như cảm nhận được tâm ý của nàng, không nói lời nào, chỉ là dịu dàng vuốt ve mái tóc nàng, tỏ ý sẽ để cô lật người chủ động.

Vì thế Kiều Nhung lại bắt đầu chờ mong “lần tiếp theo”.

Nhưng sau “lần tiếp theo” còn có “lần tiếp tiếp theo”.

Số lần càng nhiều, nàng cũng dần hiểu ra, thứ gọi là “lần tiếp theo” này, chỉ đơn giản là tự đóng gói mình thành lễ vật rồi tặng cho y mà thôi.

Kiều Nhung rất tức giận.

Nàng cảm thấy mình không thể tự đẩy mình vào hố như vậy nữa.

Vì thế, khi Thu Ý lại dụ dỗ mình lần nữa, nàng nhắm nghiền hai mắt, sau đó biến về nguyên hình.

Sau đó mới mở mắt ra, trộm nhìn y một cái.

Thấy y im bặt, nàng thật sự có cảm giác đắc thắng.

Nàng chậm rãi quơ cái đuôi nhỏ, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý.

Nhưng chưa vui mừng được bao lâu, nàng lại cảm thấy có một bàn tay to túm lấy cổ mình.

Sau đó nhấc bổng nàng lên.

Nàng sửng sốt đôi giây, theo bản năng mà “meo” một tiếng, sau đó luống cuống quờ quạng chân tay, muốn tránh thoát, lại bị y áp chế dễ như trở bàn tay, sau đó rơi vào một cái ấm áp ôm ấp.

Chương kế tiếp