Xuyên Nhanh: Tiểu Pháo Hôi Nghịch Tập

Chương 8: Mau Tới Đây Với Vi Sư (8)
Trong đại điện, trưởng môn ngồi trên ghế cao phía xa, cạnh hắn còn có sư tôn Hàn Mạc, bên ghế dưới đều là các vị môn chủ, tất cả đều hướng tới các đệ tử ưu tú của mình bên dưới.

"Lần này thần khí xuất thế, các đệ tử ưu tú của môn phái khác đều tới. Hiện tại, đều là các ngươi đi, lần này có câu hội, nhất định đừng làm môn phái thất vọng" trưởng môn lão nhân mặc bạch y ôn tồn nói, trong đó cũng xen vào vài phần uy nghiêm.

"Đệ tử đã rõ" những đệ tử ưu tú dưới điện đều chắp tay trước ngực làm một cái lễ, đồng thanh nói to.

An Kỳ đứng trong đám người cũng như vậy làm theo, ánh mắt nàng hơi lướt qua Tuyết Lạc bên cạnh, lần này rõ ràng thần khí xuất thế vì nàng ta nha.

Đại khái ánh mắt của An Kỳ quá rõ ràng, người tu tiên rất nhạy cảm, Tuyết Lạc cũng không khỏi quay sang nhìn An Kỳ một phen, bình tĩnh mở miệng "sư tỷ nhìn ta như vậy, có việc gì sao?"

"Không có" An Kỳ không bị người ta bắt gặp ánh mắt mà chột dạ, nàng đối lại với Tuyết Lạc thập phần bình tĩnh.

Đại khái giọng nói của Tuyết Lạc không nhỏ, người xung quanh liền hướng tới An Kỳ xem. Nhất là mấy đệ tử đó, hoàn toàn lộ ra vẻ mặt chán ghét.

Ở trong môn phái này, danh tiếng của Đoá Nhi vẫn luôn kém. Bị người ta dùng ánh mắt đó nhìn, hoàn toàn không có cái gì không bình thường.

An Kỳ bị người nhìn chằm như vậy hơi khó chịu, quay sang hỏi một đệ tử đứng bên cạnh “các người nhìn ta gì vậy? Là do mặt ta đẹp sao?” An Kỳ nói xong không biết xấu hổ sờ sờ mặt.

Mỹ mạo đẹp quá cũng không tốt, đi đâu cũng bị người ta dòm ngó.

Nhưng mà không trách bọn họ được a, nàng nhìn dung mạo này cũng mê mẩn.

Vị đệ tử của Phong Chủ kia khoé miệng hơi giật giật, người có thể hỏi câu này đúng là da mặt thật dày.

Không biết xấu hổ đi.

Năm nay kẻ không biết xấu hổ đặc biệt nhiều.

Giọng nói thánh thót vừa rồi vang lên, cũng khiến mọi người không khỏi lúng túng. Đại điện liền lâm vào một trận im lặng tới quỷ dị, mọi người bị An Kỳ hỏi thẳng như vậy cũng chột dạ mà chuyển ánh mắt.

“Khụ, khụ, không còn sớm nữa” Phong môn chủ lúc này lên tiếng để mọi người chuyển chủ đề.

“Đúng đúng đúng, không còn sớm nữa”

“Đúng a, không còn sớm nữa, phải lên đường gấp”

“Phải, các đệ tử còn chưa xuống núi đâu”

Phong môn chủ vừa nói, tất cả mọi người như hẹn trước ăn ý ùa theo.

“Lục Ngạn” lúc này chưởng môn mới lên tiếng, hiền từ mà kêu tên đệ tử của mình.

“Sư phụ” Lục ngạn bước lên một bước, không kiêu ngạo không tự ti đối diện với chưởng môn.

Chưởng môn rất hài lòng, đứng dậy đưa cho hắn một lọ đan dược, là kim đan nhất phẩm nha.

Người bên cạnh nhìn không khỏi tấm tắc, không hổ là đệ tử duy nhất của chưởng môn, ra tay đúng là hào phóng.

Chưởng môn không để ý xung quanh, chỉ vỗ nhẹ vai Lục Ngạn vài cái “lên đường cẩn thận, xuống núi rất nguy hiểm, chớ nói chi là nhiều người như vậy tranh giành thần khí, nếu không lấy được không cần liều mạng, tính mạng vẫn là quan trọng”

“Đồ nhi đã rõ” Lục Ngạn.

“Hảo, trời không còn sớm nữa, đi thôi” chưởng môn đưa đồ vật cho Lục Ngạn cũng phất tay áo rời đi, hắn không mong đệ tử liều mạng vì đồ vật.
Nhưng mà cũng rất hi vọng Lục Ngạn có thể lấy được thần khí.

Thần khí nha, ngàn năm mới có một. Không lấy được quả thực rất nuối tiếc.

Chưởng môn đều đã đi, mấy vị phong chủ cũng đều đi hết. Trong điện ngoài các đệ tử ưu tú ra cũng chỉ còn Hàn Mạc, hắn đứng đó đưa và dặn dò Tuyết Lạc cái gì đó.

An Kỳ nhìn thoáng qua cũng chẳng có tâm trạng bát quái, quay đầu liền đi.

“Đoá Nhi” Hàn Mạc bước tới trước mặt An Kỳ.

Chương kế tiếp