Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 2
Người ta thường nói cung đã lên nỏ thì không thể quay đầu.

Nếu còn chưa tiến vào sân trường, thế thì Khương Tân Tân sẽ lập tức bảo lái xe quay đầu bỏ của chạy lấy người, dù sao cô cũng không phải mẹ ruột, đối với mấy chuyện lâm trận bỏ trốn thế này cũng không có cảm thấy tội lỗi gì. Nhưng bây giờ cũng đã vào tận trường rồi, nói lái xe đưa cô đi trốn, nếu suy nghĩ kỹ một chút thì cũng dễ dàng thực hiện được thôi, chỉ là kéo theo rất nhiều ảnh hưởng phía sau, thật sự không cần thiết phải làm cho cuộc sống của người mẹ kế là cô càng trở nên khó khăn hơn, vì thế, cô chỉ có thể kiên trì xuống xe đứng trước tòa nhà dạy học.

Ban lãnh đạo nhà trường đã chờ ở đây từ sớm, Chu Minh Phong làm việc rất kín đáo, hôn lễ tái hôn cũng không làm hoành tráng, ban lãnh đạo này cũng không phải nằm trong cùng một vòng giao lưu với nhau nên tạm thời vẫn còn chưa biết chuyện Khương Tân Tân là vợ đương nhiệm của anh, lúc này nhìn thấy Khương Tân Tân trẻ tuổi, xinh đẹp thì trong suy nghĩ của ban lãnh đạo đã nhận nhầm cô thành nhân viên của Chu Minh Phong được anh phái đến.

Đầu chủ nhiệm Trần đổ đầy mồ hôi, một nửa học sinh trong trường học này không phú thì quý, ông thật sự không thể đụng vào bất cứ người nào cả.

Đặc biệt là nhà họ Chu, chỉ mỗi việc Chu Minh Phong lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhưng bối cảnh lại sâu không thấy đáy. Bây giờ tập đoàn của anh đang từng bước phát triển, từng bước bay lên cao, nói không chừng qua thêm hai năm nữa người đứng đầu trong danh sách người giàu sẽ là anh.

Quan trọng hơn là, Chu Minh Phong ra tay rất hào phóng, con trai vừa mới nhập học, đã quyên tặng trường học ba tòa nhà dạy học, ở phương diện khác anh cũng ủng hộ rất nhiều, ban lãnh đạo nhà trường chỉ hận không thể đến gần anh hơn, nhưng mà Chu Minh Phong lại rất hay bận rộn, số lần xuất hiện lại rất ít.

“Xin hỏi nên gọi cô như thế nào?” Mặc dù chủ nhiệm Trần nhận sai Khương Tân Tân là trợ lý của Chu Minh Phong, nhưng lúc này cũng không dám làm chậm trễ, giọng nói cũng vô cùng khách sáo.

Khương Tân Tân cũng tự nhiên mà trả lời: “Tôi họ Khương.”

“Cô Khương, chắc lúc nào Chu tổng cũng bận rộn như thế nhỉ?” Chủ nhiệm Trần lại nói ngay: “Tôi cũng biết công việc của Chu tổng bận rộn, nên nếu không phải tình huống đặc biệt, chúng tôi cũng sẽ không gọi điện cho anh ấy.”

“Ừm ừm.” Khương Tân Tân đáp hai tiếng, lại không thể kiềm chế được tính tò mò của mình, hỏi thử: “Có chuyện gì sao?”

“Đi, mời đi bên này.”

Dưới sự hướng dẫn của chủ nhiệm Trần, Khương Tân Tân đi theo sau lưng ông ấy băng qua từng tòa nhà đến phòng hội nghị.

Trên quãng đường ngắn ngủi này, Khương Tân Tân cũng đã hiểu rõ mọi chuyện.

Lần này Chu Diễn là gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ (*), ở trường học cậu là tên đứng đầu trong danh sách mấy kẻ quậy phá, người bình thường gần như không ai dám đến trêu chọc cậu, chỉ là sáng nay ở gần trường học, cậu có nhìn thấy vài tên thiếu niên lêu lổng quấy rầy mấy nữ sinh trong trường, không thấy vừa mắt, đương nhiên cậu không phải tiến lên nói chuyện mà là trực tiếp vung nắm đấm, mấy học sinh nam khác đi ngang qua quấy chuyện này, mà họ cũng đều là những thanh niên nhiệt huyết, nên đã đánh nhau với mấy thanh niên lêu lổng kia.

(*) Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ: Thấy có người làm chuyện xấu nên ra tay giúp đỡ.

Trong đó có một thanh niên vì né tránh nắm đấm của Chu Diễn, nên vô tình nhào vào dòng xe cộ, bị một chiếc xe hơi đụng trúng, bây giờ vẫn còn đang trong bệnh viện.

Có người báo cảnh sát, làm ồn đến cảnh sát, cũng may bên phía trường học rất cứng rắn, bảo vệ học sinh mình không bị đưa đến đồn công an, nhưng ban lãnh đạo ở xa thì không được bình tĩnh như thế, trái lại sau khi theo dõi lại phát hiện ra, thế mà Chu Diễn lại đánh người ta trước, như thế thì tính chất chuyện này lại tệ hơn rất nhiều, cũng không biết mấy phóng viên nghe thấy tin tức này từ đâu, đang muốn lợi dụng chuyện này làm một tin tức nóng sốt.

Đương nhiên bên trường học mong muốn một điều nhịn chín điều lành, vì thế mới mời phụ huynh học sinh lên, bọn họ biết nhà mấy học sinh này có tiền, có mối quan hệ, nên nhiệm vụ quang vinh này đành phải giao lại cho ba mẹ học sinh xử lý rồi.

Mồ hôi chủ nhiệm Trần vẫn đang chảy ròng ròng, trong lòng không ngừng kêu khổ, nhưng trên mặt thì không biểu hiện thái độ gì.

Khương Tân Tân vừa nghe, đã biết ngay chuyện này cô không lo được rồi.

Nếu chủ nhiệm Trần đã hiểu lầm cô là trợ lý của Chu Minh Phong, thì cứ để cho ông ấy hiểu sai thế cũng được, cô lập tức mỉm cười: “Chuyện này tôi sẽ nói lại cho Chu tổng biết.”

Khương Tân Tân cũng không có tính cách tự giác đi dọn dẹp của nợ của một người mẹ kế nên có.

Con ai nấy lo, đừng nói cái gì mà mẹ kế cũng là mẹ, thứ nhất cô không sinh, thứ hai cô không nuôi, nếu muốn cô nhận lấy thì cô nghĩ mặc cô bự như cái thau luôn rồi.

Ở trong tiểu thuyết, Chu Diễn là đứa con duy nhất của Chu Minh phong, lại thấy Chu Minh Phong vì con trai mình mà quyên tặng ba tòa nhà dạy học vừa hào phóng vừa xa xỉ, cô tin tưởng anh nhất định sẽ giải quyết tốt chuyện này.

Chủ nhiệm Trần vừa nghe thấy mấy lời này, cảm thấy an tâm hơn một chút, có những lời này, ông ấy càng yên tâm nhiều hơn.

Mấy bậc phụ huynh thật sự đều rất tuyệt vời, chỉ cần chọn bất kỳ một người trong tầng lớp trung lưu thì cũng có thu nhập một triệu tệ một năm, nhưng mà có là ai cũng đều thua xa Chu Minh Phong, người này mới là ông lớn.

Mọi chuyện đã được giải quyết xong, Khương Tân Tân chuẩn bị đứng dậy đi về, chủ nhiệm Trần đưa cô đến tận cửa, vốn tưởng rằng đây là dấu chấm tròn trong bức tranh này rồi, ai ngờ không biết có một cậu con trai từ đâu xuất hiện đang chạy đến, xém chút nữa đã đụng trúng Khương Tân Tân.

Nghiêm Chính Phi đã gặp qua Khương Tân Tân.

Hôm nay lớp bọn họ có tiết thể dục, cho nên khi Khương Tân Tân xuống xe, cậu ấy đã thấy cô, còn đến mật báo cho Chu Diễn nữa.

Nhưng mà kể cũng thấy kỳ, cậu vẫn còn nhớ rõ lúc gặp Khương Tân Tân ở nhà họ Chu, cô là người im lặng ít nói, rõ là bình thường nhìn thấy rất xinh đẹp nhưng lại giống hệt người vô hình, mà vào lúc này lại thấy cô đứng nói chuyện vui vẻ với chủ nhiệm Trần, dáng vẻ như đang mở cờ trong bụng, cậu ấy còn tưởng mình nhận nhầm người rồi, chẳng lẽ mẹ kế của Chu Diễn còn có một chị em sinh đôi nữa hả?

“A, dì à?”

Nghiêm Chính Phi hô lên một tiếng.

Khương Tân Tân không có trí nhớ của nguyên chủ, nên ngay cả dáng vẻ đứa con trai là nam chính kia như thế nào cô cũng không biết nữa, đương nhiên cũng không biết được người này là ai.

Nghe thấy xưng hô này, phản ứng đầu tiên của cô chính là: Đây chắc là nam chính hả?

Nhưng cô cũng nhanh chóng phủ định suy nghĩ này của mình.

Đầu tiên, trong sách nói, nam chính từ nhỏ đã là ánh trăng sáng trong trường học, giá trị nhan sắc không thua gì mấy ngôi sao nổi tiếng, nhưng chàng trai trước mặt này, tuy dáng vẻ không tính là xấu nhưng cũng không đạt đến trình độ đứng trên đỉnh thế giới như thế.

Tiếp theo, nhân vật nam chính chính là tay trùm trường, đối với ba mình cũng không gần gũi, sao có thể chạy đến gọi cô là dì à chứ, nên lạnh lùng với cô, đối xử với cô như không khí mới là dáng vẻ đúng nhất.

Cuối cùng…

Cô nghe thấy chủ nhiệm Trần cau mày thấp giọng răn dạy: “Nghiêm Chính Phi, bây giờ đang là giờ học, sao em không ở lớp học?”

Thì ra là Nghiêm Chính Phi, là tay sai đắc lực bạn bè tốt của nam chính.

Khương Tân Tân lấy một thân phận phù hợp nhất, mỉm cười “dịu dàng” nói: “Xin chào.”

Tính tình của Nghiêm Chính Phi cũng rất kiêu ngạo, bị thầy chủ nhiệm dạy dỗ như thế, cậu ấy cũng chẳng lo sợ gì còn nở nụ cười nói: “Tiết thể dục mà, hơn nữa trong sách cũng có dạy, nhìn thấy người lớn phải đến chào hỏi.”

Chủ nhiệm Trần: “…”

Người lớn? Cái quỷ gì thế này?

Nghiêm Chính Phi thấy vẻ mặt của chủ nhiệm, cậu cũng thấy rất ngạc nhiên khi Khương Tân Tân không tự nói ra thân phận của mình, nên buộc miệng nói: “Đây là vợ mới của chú Chu.”

Chủ nhiệm Trần ngạc nhiên nhìn sang Khương Tân Tân.

Hay thật, ông ấy không hề biết Chu Minh Phong tái hôn, hơn nữa vợ mới còn trẻ tuổi như thế này, nhìn sơ qua thì thấy giống như sinh viên vừa mới tốt nghiệp hơn.

Khương Tân Tân vuốt tóc: “Không còn chuyện gì nữa thì tôi về trước đây, chủ nhiệm, chuyện này…” Cô dừng một chút rồi nói: “Ba của Chu Diễn sẽ xử lý.”

Nghiêm Chính Phi nghe cô nói xong cũng thầm cảm thấy không ổn rồi.

Có thể là đợt nghỉ hè vừa rồi về ở với bà nội, nghe bà kể mấy chuyện thâm cung bí sử, hơn nữa cậu ấy còn nghe thấy rất nhiều chuyện về mẹ kế độc ác, nên phản ứng đầu tiên của cậu là: Mẹ kế của anh Diễn chắc chắn đang muốn mê hoặc lòng người.

Bây giờ chú Chu đang đi công tác bên ngoài, có rất nhiều chuyện sẽ không biết rõ, quan hệ hai cha con lại không tốt lắm, nếu người mẹ kế này về rồi nói thêm mắm dặm muối bôi đen anh Diễn thì làm sao giờ?

Đây là bước đầu tiên, sau đó người mẹ kế này có thể sẽ nhân cơ hội mang thai, từ giờ tới lúc chú Chu già đi, anh Diễn còn có thể sống yên ổn ở ngôi nhà này sao!

Chủ nhiệm Trần còn đang bất ngờ về tin tức “Chu tổng tái hôn” nên vẫn chưa định thần lại được.

Mà Khương Tân Tân chẳng qua chỉ là diễn viên quần chúng đi lướt ngang qua sân khấu, cố gắng chứng tỏ với trường học nhà họ Chu sẽ xử lý chuyện này, bây giờ chuyện đã làm xong rồi, đương nhiên cô cũng muốn tan làm, không nán lại lâu, sau khi nói tạm biệt với chủ nhiệm và Nghiêm Chính Phi thì vội vàng rời đi.

Trong mắt Nghiêm Chính Phi, thì lại thành ý tứ khác: Này là đang vội vàng đi tố cáo đó hả?

Chủ nhiệm Trần và Nghiêm Chính Phi vẫn đứng ngây người tại chỗ, thầy nhìn trò, trò nhìn thầy, đưa mắt nhìn nhau.

Chủ nhiệm Trần vẫn là người đầu tiên phản ứng lại, nghiêm túc nói: “Tiết thể dục là có thể trốn học hả? Còn không mau về lớp đi!”

Nghiêm Chính Phi chạy nhanh như bay.

Không bao lâu sau, chuông tan học vang lên, Nghiêm Chính Phi cũng không rảnh lo chuyện khác, chạy nhanh đến lớp ba của Chu Diễn.

Chu Diễn vẫn còn đang nằm ngủ trên bàn học.

Lấy cậu làm trung tâm thì trong phạm vi mấy mét đó, tất cả mọi người đều im lặng, không ai dám nói chuyện lớn tiếng, lại càng không dám tùy tiện đi lại.

Trong trường học Chu Diễn là người có địa vị như thế, các nữ sinh đều thầm mến cậu, các nam sinh thì sợ cậu, đừng nhìn thấy bây giờ cậu mới học lớp 11, nhưng những học sinh lớp 12 kia cũng chẳng ai dám đến gần trêu chọc cậu.

Nghiêm Chính Phi thì không giống như thế, cậu ấy và Chu Diễn là bạn bè từ nhỏ, quan hệ thì chẳng cần phải bàn đến rồi, cậu ấy tùy ý kéo một cái ghế đến gần, Nghiêm Chính Phi vội vàng nói: “Cậu còn ngủ nữa hả, anh Diễn, thật là, anh gọi…”

Cậu muốn nói, anh gọi điện thoại cho mẹ anh đi, dù sao cũng là mẹ ruột.

Nhưng nghĩ lại, ba mẹ anh Diễn ly hôn cũng đã sáu năm, trước kia cậu ấy cũng từng nghe nói qua, năm anh Diễn ba, bốn tuổi gì đấy, hai người họ đã ở riêng, mãi đến khi anh Diễn mười tuổi, mới chính thức ly hôn.

Chuyện của mẹ anh Diễn và chú Chu, rõ ràng không thể nói rõ bằng lời được.

Vợ trước so với vợ hiện tại, nhìn thế nào cũng cảm thấy giết chết trong tích tắc, hơn nữa, nếu dì Chung thật sự quan tâm đến anh Diễn, cũng không để đến mấy tháng mới gặp mặt một lần, mà chú Chu cũng không quản lý chuyện hai người gặp mặt nhau.

Nghĩ đến điểm này, Nghiêm Chính Phi quyết định thay lời nói, “Anh gọi điện thoại cho ba anh đi, chuyện này đừng để cho người khác nói cho chú ấy nghe, tự anh nói đi.”

Chu Diễn lười biếng nói: “Không.”

Nghiêm Chính Phi: “…”

Thật khổ quá mà, muốn quan tâm đến tương lai của anh em mình cũng thật khó quá đi mà.

“Ai mà biết được người mẹ kế kia của anh có thêm mắm dặm muối, thêm dầu vào lửa không chứ?” Nghiêm Chính Phi nhỏ giọng nói, cố gắng khuyên bảo, “Không nói đến mấy cái trên tivi, nói đến người ở gần chúng ta đi, anh còn nhớ Phong Tử không, mấy năm trước ba cậu ấy tìm cho cậu ấy một người mẹ kế, chưa được bao lâu người mẹ kế đó lại sinh em trai, nghe nói ba cậu ấy đang rất vui mừng, thấy ai cũng khoe, nhắc đến Phong Tử, thì ba cậu ấy lại tức giận, đứa nhỏ mới sinh có thể sánh với đứa con lớn của mình sao.”

“Anh không sợ mẹ kế của anh sẽ sinh cho ba anh đứa nhỏ khác sao?”

Chu Diễn chẳng thèm mở mắt, giọng bình tĩnh nói: “Thế thì tốt rồi, sau này tôi sẽ không cần phải lo lắng tang lễ cho dì ấy nữa.”

Nghiêm Chính Phi: “…”

Cậu ấy đã rất cố gắng, thật sự rất cố gắng rồi.

Nhưng mà ai bảo anh em cậu ấy cứ như ông Phật sống thế này, đây là vấn đề chăm sóc người thân trước lúc chết hả, đây là vấn đề gia sản đấy ông trời ạ!

Thôi bỏ đi, dù sao cậu cũng là một học sinh trung học vô cùng đẹp trai, không thích hợp để diễn cảnh cãi nhau đỏ mặt tía tai, cứ bình tĩnh như thế cũng được. 
Chương kế tiếp