Xuyên Thành Tiểu Nhân Ngư Của Đại Lão Tàn Nhẫn

Chương 19: Quà tặng
Khóe miệng Phó Viễn Xuyên hơi cong lên, đáy mắt tràn ngập hình ảnh phản chiếu của tiểu nhân ngư làm nũng và lăn lộn trong lòng bàn tay.

“Ngoan.”

“A~”

Nhân viên bảo dưỡng thấy tiểu nhân ngư xem lưỡi câu như xích đu, rồi lại nhìn tiểu nhân ngư trêu chọc Phó Viễn Xuyên.

Hoàn toàn không phải mắc mưu.

Đúng…

Thật là hiếm thấy.

Người Tinh Tế dỗ dành nhân ngư là điều bình thường, nhưng nhân ngư này lại ngược lại, trêu chọc cho con người vui vẻ.

Đúng là chưa từng thấy bao giờ.

Ánh mắt nhân viên bảo dưỡng quá mức rạo rực, Phó Viễn Xuyên ngẩng đầu liếc nhìn.

Đôi tay lặng lẽ khép lại, giấu tiểu nhân ngư ở bên trong.

Quân Thanh Dư thu đuôi lại, vừa hay được đôi tay che đậy kín mít.

Nhân viên bảo dưỡng khẽ ho một tiếng, vội vàng nói: “Trước đây tôi đã nói là tiểu nhân ngư rất thông minh mà ha ha ha…”

Nhân viên bảo dưỡng lấy ra thiết bị ghi chép, ghi giảm giá 50% vào.

“Khoản trừ sẽ được chiết khấu trực tiếp.”

“Ừ.”

Quân Thanh Dư không nhịn được bật cười, tiết kiệm tiền!

Nhận thấy trong lòng bàn tay có chút cảm giác rung động, Phó Viễn Xuyên nhìn thoáng qua tiểu nhân ngư trốn ở bên trong.

Tiểu nhân ngư cười rất vui vẻ.

Phó Viễn Xuyên nghĩ, giảm 50% này rất đáng.

Không phải vấn đề tiền nong.

Là khiến tiểu nhân ngư vui vẻ, thế nên giảm giá 50% rất đáng.



Phó Viễn Xuyên về đến nhà bèn bảo người chuyển đồ đạc xuống tầng hầm.

Cùng tiểu nhân ngư đi đập hộp.

Quân Thanh Dư ghé sát vào đùi Phó Viễn Xuyên.

Phó Viễn Xuyên cầm lấy một chiếc hộp được dán chắc chắn đưa tới trước mặt Quân Thanh Dư, Quân Thanh Dư duỗi tay dùng móng tay bóc ra.

Một lớp giấy mỏng, chỉ một chút là có thể mở ra.

Sau đó lại lấy đồ vật bên trong ra đặt tới bên cạnh Phó Viễn Xuyên.

Lúc chọn không cảm thấy gì, nhưng hiện giờ đặt cùng nhau, một hộp lại một hộp.

Liền cảm thấy đã mua rất nhiều đồ.

Phó Viễn Xuyên bảo tiểu nhân ngư giúp mở ra mấy cái, sợ cậu mệt, vậy là vừa bóc vừa giống như chơi đùa với tiểu nhân ngư.

Mấy hộp phía sau bèn dùng dao rọc giấy mở.

Quân Thanh Dư thấy thế, trở mình, nằm trên đùi Phó Viễn Xuyên: “Ya~”

“Hửm?” Phó Viễn Xuyên buông hộp, đầu ngón tay cuốn vòng quanh đuôi cá nhọn nói: “Chán à?”

Quân Thanh Dư lắc đầu: “Ya!”

Phó Viễn Xuyên nói: “Nếu không thú vị thì có thể xuống chơi.”

Quân Thanh Dư không đi, so với ngâm mình trong nước, cậu càng thích ở bên cạnh Phó Viễn Xuyên hơn.

Thấy tiểu nhân ngư bất động, Phó Viễn Xuyên lại nói: “Thế muốn đi thì bảo tôi.”

“Ưm~”

Còn rất nhiều hộp chưa bóc, toàn bộ hộp đã bóc đều đặt lên giá.

Nơi này đều do người máy dọn dẹp, đồ đặt trên giá đều do anh đích thân sửa sang lại.

Chưa từng có bàn tay người khác động vào.

Tới khi bóc hết đồ ra, Quân Thanh Dư phát hiện, dưới tất cả các hộp còn có một cái túi nhỏ nữa.

So sánh với những chiếc hộp, chiếc túi này rõ ràng rất mờ nhạt.

Quân Thanh Dư một tay kéo cổ tay áo Phó Viễn Xuyên, một tay chỉ vào chiếc túi bên dưới hộp: “Ya~”

Bị đè ở dưới hộp thế kia.

Lát nữa sẽ có người máy tới quét dọn, có khả năng sẽ kéo cả túi đi.

Xử lý như rác rưởi.

Trí nhớ của Phó Viễn Xuyên rất tốt, mua cái gì anh đều nhớ rõ ràng.

Quá trình bóc hộp cũng tính toán xem có để sót hay không.

Những đồ mua về đều ở đây, anh cũng không chú ý tới những thứ khác.

Thấy ngón tay tiểu nhân ngư chỉ về phương hướng đó, Phó Viễn Xuyên cầm chiếc túi đó tới.

“Quà tặng sao?”

“Ya?” Quân Thanh Dư ngồi dậy, cúi đầu nhìn túi.

Mở túi ra.

Bên trong là một sợi dây chuyền màu bạc.

Quân Thanh Dư: “???”

Đây là cái gì?

Phó Viễn Xuyên hình như cũng chưa từng thấy, anh mở sợi dây chuyền đó ra.

So với nói là dây chuyền thì không bằng nói là một chiếc vòng tay được kết nối bởi những chiếc nhẫn.

Dựa theo kích cỡ có thể thấy chắc là làm cho tiểu nhân ngư.

“Đeo lên thử xem?” Phó Viễn Xuyên nhìn mặt trang sức giữa lông mày của tiểu nhân ngư: “Chắc là một bộ.

Quân Thanh Dư không nói không đeo mà trực tiếp duỗi tay nhận lấy lắc tay kia.

Ngoại trừ thiếu cái mặt trang sức ra thì cũng không khác biệt lắm so với món đồ cậu đeo trên trán.

Cũng khá đẹp.

Phó Viễn Xuyên nói: “Tôi đeo giúp em.”

Lắc tay cũng có khóa ở mặt sau.

Một bàn tay không thể đeo được.

“Ya~!” Quân Thanh Dư không đưa tay cho Phó Viễn Xuyên.

Mà túm lấy tay Phó Viễn Xuyên.

Nói là túm, nhưng vẫn là Phó Viễn Xuyên nhận ra động tác của tiểu nhân ngư nên không động đậy.

Nếu không, với sức lực của tiểu nhân ngư cũng không bắt nổi.

Quân Thanh Dư nhìn tay Phó Viễn Xuyên, dây chuyền này, đối với cậu mà nói là lắc tay.

Nhưng nếu đặt trên tay Phó Viễn Xuyên, không thể làm lắc tay được.

Cùng lắm thì có thể vòng hai vòng quanh ngón tay.

Quân Thanh Dư nghĩ một lát, đặt lắc tay quấn vào ngón út.

“Ya~”

Quấn lắc tay của em lên thì chính là người của em rồi nhé.

Toàn bộ quá trình Phó Viễn Xuyên không hề nhúc nhích, để mặc cho riểu nhân ngư tùy ý đùa nghịch.

Dây chuyền màu bạc không có bất cứ trang sức nào, quấn trên tay cũng có chút đơn điệu.

Lại còn vì kích thước không hợp nên có chút lỏng lẻo.

Phó Viễn Xuyên nói: “Đẹp lắm.”

“Ưm!” Quân Thanh Dư vui vẻ ôm lấy ngón tay Phó Viễn Xuyên.

Dọn dẹp đồ đạc xong, đặt cẩn thận vào vị trí.

Sau khi làm xong, Phó Viễn Xuyên đưa tiểu nhân ngư về nghỉ ngơi.

Hôm nay đi lại cả ngày cũng mệt rồi, không cần phải rèn luyện thêm nữa.

Hơn nữa nếu trưởng thành sẽ gây đau nhức, hiện giờ chắc tiểu nhân ngư cũng cảm thấy khó chịu.

Phó Viễn Xuyên rót bột dinh dưỡng cho tiểu nhân ngư, muốn để cậu nghỉ ngơi cho sớm một chút.

Quân Thanh Dư cũng không muốn uống bột dinh dưỡng cho lắm.

Cậu ăn rau quả trong không gian, uống nước suối là được rồi.

Nhưng Phó Viễn Xuyên đã rót cho cậu, Quân Thanh Dư nghĩ một lát, cứ coi như là uống sữa bột vậy.

Hương vị cũng không khác lắm so với sữa bột.

Có chút vị ngọt, nồng độ vừa đủ, uống cũng rất ngon.

Phó Viễn Xuyên rót bột dinh dưỡng cho cậu xong bèn đi làm việc.

Chắc là tiếp tục làm phân tích ban nãy còn chưa xong.

Quân Thanh Dư cũng không làm phiền anh, ép nước rau quả xong, liền tự mình chống lên bể cá rồi đi vào.

Bể cá ở ngay bên cạnh máy ép nước, cậu duỗi tay là có thể tới.

“Ya~!” Quân Thanh Dư chào hỏi Phó Viễn Xuyên, sau đó chỉ chỉ máy ép nước.

Rau củ bên trong vẫn chưa đổ ra, nhớ uống trước khi đi ngủ.

Phó Viễn Xuyên ngẩng đầu: “Được, ngủ ngon.”

Quân Thanh Dư xòe đuôi cá, mở vỏ sò nằm vào.

Sau đó tiến vào bên trong không gian.

Vừa vào, cậu liền vào trong nước suối.

Cậu phải ngâm thật nhiều nước suối.

Như vậy mới có thể lớn lên càng nhanh.

Trưởng thành thật nhanh, phân hóa ra được hai chân, đứng bên cạnh Phó Viễn Xuyên.

Nghĩ như vậy xong, Quân Thanh Dư xoay người vùi mình vào trong nước suối, tới gần đáy tìm một vị trí thoải mái cuộn tròn lại.



Mấy ngày liên tiếp, Quân Thanh Dư đều nghỉ ngơi trong nước suối.

Có thay đổi kích thước hay không cậu không rõ lắm, nhưng linh lực ngày nào cũng rất tràn đầy.

Phóng thích linh lực trị liệu cho Phó Viễn Xuyên không biết mệt.

Quân Thanh Dư rúc trong tay Phó Viễn Xuyên, buông tay phóng thích linh lực: “Ya~”

Cảm giác chẳng bao lâu nữa cậu có thể trị khỏi hoàn toàn bệnh của Phó Viễn Xuyên!

Phó Viễn Xuyên ở trong phòng làm việc nhìn tiểu nhân ngư: “Vất vả rồi.”

Quân Thanh Dư nghiêng đầu.

Phó Viễn Xuyên nói những lời này, rõ ràng là biết cậu đã làm gì.

Cũng đúng, tuy rằng Phó Viễn Xuyên không cảm giác được cậu phóng thích linh lực vào cơ thể anh.

Nhưng Phó Viễn Xuyên có thể cảm nhận được cơ thể anh chuyển biến tốt lên.

Quân Thanh Dư nhấc lên cái đuôi nhọn cọ cọ cánh tay Phó Viễn Xuyên, không vất vả!

Phó Viễn Xuyên xoa xoa đuôi tiểu nhân ngư rồi nói: “Lát ra tôi phải ra ngoài một chuyến.”

“A?”

Nói như vậy, là không đưa mình theo cùng sao?

Chắc là có chuyện gì rồi.

Phó Viễn Xuyên nói: “Em ở nhà chờ tôi về.”

Quân Thanh Dư gật đầu: “Ya!”

Phó Viễn Xuyên khẽ máy môi, nhìn tiểu nhân ngư ngoan ngoãn trong lòng bàn tay, hình như anh còn muốn nói gì đó.

“Nếu tôi không về…”

Lời còn chưa dứt, quang não nhận được yêu cầu trò chuyện video, cắt đứt lời anh.

Phó Viễn Xuyên không nói tiếp.

Trực tiếp chấp nhận cuộc trò chuyện video.

Gương mặt của Thí Khải Tân xuất hiện trên màn hình: “Nguyên soái, chúng tôi đã đến phố Liga rồi, có mấy người được ông lão phái tới, tụ tập ở đó không biết đang nói gì.”

“Môi trường xung quanh cũng kiểm tra rồi.”

“Kiểm tra đo lường bước đầu không có vấn đề gì, cũng không có dấu hiệu sẽ xảy ra bạo động tinh thần.”

“Rất an toàn.”

Phó Viễn Xuyên nói: “Tôi biết rồi, tiếp tục trông chừng bọn họ, lát nữa tôi đến.”

Thí Khải Tân: “Vâng!”

Quân Thanh Dư mơ mơ màng màng.

Chuyện này… cái gì mà người ông lão phái tới?

Vì sao phải kiểm tra môi trường có ảnh hưởng tới tồn tại vật chất lực tinh thần hay không?

Nghe có vẻ rất nguy hiểm.

Quân Thanh Dư không khỏi có chút lo lắng.

“Không sao.” Phó Viễn Xuyên xoa đầu tiểu nhân ngư nói: “Tôi có phòng bị.”

Quân Thanh Dư bỗng dưng nắm chặt ngón tay Phó Viễn Xuyên.

Quả nhiên vẫn có nguy hiểm.

Nếu muốn kiểm tra ảnh hưởng vật chất lực tinh thần, vậy thì nguy hiểm lần này có liên quan tới lực tinh thần.

Quân Thanh Dư vội vàng ngồi dậy: “Ya~!”

Đưa em đi cùng đi!

Gặp nguy hiểm cậu còn có thể dùng nước suối không gian.

So với Phó Viễn Xuyên tự mình đi thì an toàn hơn nhiều.

Thấy dáng vẻ nôn nóng của tiểu nhân ngư, Phó Viễn Xuyên nói: “Ngoan, nguy hiểm lắm, ở nhà chờ tôi.”

“Ya!” Quân Thanh Dư không đồng ý.

Chính vì nguy hiểm nên anh mới nên mang theo em đi!

Phó Viễn Xuyên xoa đầu tiểu nhân ngư: “Khi nào về tôi sẽ mang đồ ăn ngon cho em.”

Quân Thanh Dư chớp chớp mắt, cọ cọ vào anh làm nũng.

Nhìn anh với đôi mắt vàng nhạt đầy vẻ đáng thương: “Ya…”

Phó Viễn Xuyên không từ chối được tiểu nhân ngư như vậy, nhưng lần này dù có thế nào cũng không được.

Anh dỗ dành nói: “Ngoan.”

Phó Viễn Xuyên biết lần này đi sẽ nguy hiểm đến mức nào, đương nhiên không thể đưa tiểu nhân ngư đi mạo hiểm được.

Mục tiêu của đối phương là anh.

Tiểu nhân ngư chỉ có ở nhà mới an toàn.

Căn phòng này, là an toàn nhất.

Quân Thanh Dư thấy anh không muốn đưa mình theo, đơn giản ôm lấy cánh tay Phó Viễn Xuyên không buông: “Ya ya~”

Không dẫn em theo thì em cũng sẽ không cho anh đi.

Phó Viễn Xuyên bất đắc dĩ, chỉ dành dỗ dành tiểu nhân ngư trước rồi tính sau.

Lắc lư lắc lư mãi, Phó Viễn Xuyên vẫn không nói ra câu sẽ dẫn cậu theo.

Quân Thanh Dư vừa sốt ruột vừa bất lực, trong lúc vô tình thoáng nhìn qua chiếc áo khoác sẫm màu bên cạnh bể cá.

Cậu sửng sốt, sau đấy bất ngờ ngồi dậy.

“Ya.” Quân Thanh Dư chỉ vào bể cá, nhìn về phía Phó Viễn Xuyên.

“Bể cá sao?”

Quân Thanh Dư gật đầu.

Phó Viễn Xuyên tuy rằng cảm thấy kỳ quái, vì sao tiểu nhân ngư đột nhiên không quấn lấy muốn đi theo anh nữa.

Nhưng ý tiểu nhân ngư muốn trở về bể cá, anh vẫn bế tiểu nhân ngư thả lại vào bể.

Quân Thanh Dư trở lại bể cá, ôm cánh tay Phó Viễn Xuyên cọ cọ, lo lắng sốt ruột: “Ya~”

Phó Viễn Xuyên thấy vậy bèn nói: “Đừng lo, tôi sẽ có chừng mực.”

“A~” Quân Thanh Dư vẫy tay với anh, xoay người nằm vào giường vỏ sò.

Có vẻ là buồn ngủ rồi.

Phó Viễn Xuyên không làm phiền cậu, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng lại, vỏ sò lặng lẽ mở ra một khe hở.

Quân Thanh Dư bơi lên, ngồi trên bục nối với bể cá, dùng giấy lau nước trên người.

Khăn giấy có tính hút nước cực tốt, còn không dễ rách.

Chuẩn bị xong xuôi, cậu ném khăn giấy vào thùng rác, hủy bỏ dấu vết.

Nhìn áo khoác trên bàn, Quân Thanh Dư chậm rãi nheo mắt lại.

Phó Viễn Xuyên đi ra, thấy giường vỏ sò vẫn đóng lại.

Phó Viễn Xuyên nghĩ có lẽ tiểu nhân ngư ngủ rồi, thế nên không đánh thức cậu.

Cầm áo khoác trên bàn trực tiếp đi ra ngoài.

Xe bay đã đợi sẵn bên ngoài.

Tùy tiện đặt áo khoác trên tay, Phó Viễn Xuyên lấy quang não ra lật xem báo cáo kiểm tra đo lường Thí Khải Tân gửi tới.

Dọc đường không kẹt xe, rất thuận lợi, cũng không mất bao lâu đã tới.

Phố Liga rất ít người, từ khi ra khỏi Trùng tộc, nơi này không còn phồn vinh như trước đây nữa.

Phó Viễn Xuyên xuống xe, tiện tay mặc áo khoác vào.

Sau khi mặc vào đột nhiên lại thấy bên trái hơi nặng.

Thấy túi hơi phồng lên, Phó Viễn Xuyên chậm rãi nhíu mày lại.

Duỗi tay vào, đầu ngón tay cảm thấy lạnh băng.

Mở miệng túi ra, cúi đầu nhìn xuống.

Tiểu nhân ngư cuộn tròn nằm trong túi anh.

Quân Thanh Dư bị phát hiện chột dạ ngẩng đầu nhìn về phía Phó Viễn Xuyên cười.

Sau đó cậu đẩy tay Phó Viễn Xuyên ra khỏi túi.

Phó Viễn Xuyên thấy thế, thuận theo sức lực của cậu vươn tay ra.

Sau đó liền thấy một bàn tay thò qua khe hở túi.

Bịt tai trộm chuông vuốt phẳng nếp nhăn bên túi.

Rồi lặng lẽ thu tay về.

Phó Viễn Xuyên: “...???”

TYT & Lavender team
Chương kế tiếp